Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Thơ Trịnh Công Lộc

 QĐND - Sinh năm 1952 tại Đông Hưng-Thái Bình; cựu sinh viên văn khoa ĐHSP1 Hà Nội; gần 40 năm công tác trong các ngành giáo dục, tuyên giáo và văn hóa-xã hội tại tỉnh Quảng Ninh. Hiện nay anh sống và viết tại Hà Nội; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 2012; đã xuất bản 2 tập thơ và đoạt 2 giải thưởng thơ do Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp cùng các ngành, hội ở trung ương tổ chức. Thơ Trịnh Công Lộc dung dị mà sâu sắc, thấm đẫm nhân tình và ý thức công dân... 

 QĐND -  Sinh năm 1952 tại Đông Hưng-Thái Bình; cựu sinh viên văn khoa ĐHSP1 Hà Nội; gần 40 năm công tác trong các ngành giáo dục, tuyên giáo và văn hóa-xã hội tại tỉnh Quảng Ninh. Hiện nay anh sống và viết tại Hà Nội; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 2012; đã xuất bản 2 tập thơ và đoạt 2 giải thưởng thơ do Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp cùng các ngành, hội ở trung ương tổ chức. Thơ Trịnh Công Lộc dung dị mà sâu sắc, thấm đẫm nhân tình và ý thức công dân...

 Nhà thơ Trịnh Công Lộc. 

Nhà thơ MAI NAM THẮNG chọn và giới thiệu!

 Cánh buồm nâu 

Đã hiện ra những cánh buồm nâu

Không gian giăng tơ lấp loáng

Chim gáy mùa thu bay buổi sáng

Sông xanh đậm buổi chiều


Ra bể, vào sông


Lúa ngô chuyên chở

Cánh buồm

không thời gian…

Quê hương tôi ngàn năm

Đất và người cần lao, mộc mạc

Nên dòng sông chỉ có cánh buồm nâu.

Còn theo mãi về sau

Những kỷ niệm nhói lòng thơ bé

Rưng rức khóc trên tay chị bế

Cánh buồm dỗ nín từng cơn

Chắt chiu từng hạt gạo nuôi con

Ngọn lửa đời mẹ thế

Giặc Pháp bắn vào tim mẹ:

- Chị không còn!

Cánh buồm sững sờ trước mắt

Trên lưng mẹ bóng chiều lạnh ngắt

Tím dài mặt sông...

Ơi cái tuổi thơ ngây

Có hay đâu trên cánh buồm mưa gió

Để trọn đời mang màu áo mẹ tôi

Trọn nghìn năm mang màu nâu của đất

Trên dòng sông sâu!

 Ru người theo sông 

Đến gặp người cũng sẽ gặp sông

Đất đa mang những dòng sông ấy

Sông đã thành lời ru êm ái

Ru đời ta-ôm mãi đời ta…


Còn nữa không-mỗi lúc chia xa

Sông để lại nụ cười

-bình minh mặt đất

Sông để lại màu mây

-mây hóa thành đôi mắt

Sẽ cùng ta về phía muôn trùng…

Nếu có một ngày, sông ở giữa không trung

Người hóa đất-đất tìm sông tắm mát

Sông đã thành mây-mây ru, gió hát

Mây lại thành mưa, ru đất cùng trời…

Trách gì đâu, sông ấy đã cho tôi

Nhiều hơn cả những gì tôi đã có

Sông của đất, đất của sông muôn thuở

Cũng theo người về cõi thênh thang…

 Đá và nước 

Từ đáy bể, lên cây đá biếc

Đá xanh hơn cho biển xanh hơn…

Đá tinh khiết, triệu triệu năm tinh khiết

trầm tích đây, tay đá vẫn cầm

những sắc màu linh ảo

rung rung, mắt đá, xa xăm…

Tựa vào đá, sống cùng với đá

vạn chài ơi, đã vạn năm rồi

đá vẫn đứng, không trời nào lay đổ

vẫn đi cùng ngư lính,

đường khơi…

 Mộ gió 

Dâng những tiên liệt biển, đảo...

Mộ gió đây,

đất thành xương cốt

cứ gọi lên là rõ hình hài

Mộ gió đây,

cát vun thành da thịt

mịn màng đi,

dìu dặt bên trời…

Mộ gió đây,

những phút giây biển lặng

gió là tay ôm ấp bến bờ xa

chạm vào gió như chạm vào da thịt

chạm vào...

nhói buốt Hoàng Sa…

Mộ gió đây,

giăng từng hàng, từng lớp

vẫn hùng binh giữa biển-đảo xa khơi

Là mộ gió,

gió thổi hoài, thổi mãi...

thổi bùng lên

những ngọn sóng ngang trời !

 Dấu chân Sa Vĩ 

Chênh vênh bể và rừng

cuộn lên thành đất mũi

Cái doi cát vàng tươi

Sa Vĩ ơi, Sa Vĩ!

Nơi cuối sông, cửa bể

nơi chất chứa ngọn nguồn

nơi đổ về bão tố

nơi chớp giật mưa tuôn

Nơi điểm chót cuối cùng

Giữa hai bờ ranh giới

nơi ai hằng ngóng đợi

một làn mây trắng bay...

Người lính vẫn đến đây

Dẫu không còn chiến trận

Chỉ có phi lao xanh

Hát với trời vô tận!

Thiên thần nào đến đây

để dấu chân vạn dặm

để câu hỏi ngàn năm

Sa Vĩ ơi, Sa Vĩ!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét